Ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà - VANEWS TEMP

Trang thông tin ngôn luận Việt Nam

ad728

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà

ad728
Mai Xuân Dũng

Những người lớp tuổi 40 trở về trước ai mà chẳng thuộc bài "Lượm" của Tố Hữu. Bài thơ nói về cuộc kháng Pháp máu lửa của người Việt nam thông qua câu chuyện về chú bé liên lạc tên Lượm.

Ngày Huế đổ máu,
Chú Hà Nội về,
Tình cờ chú cháu,
Gặp nhau Hàng Bè.

Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,

Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng...

- "Cháu đi liên lạc,
Vui lắm chú à.
Ở đồn Mang Cá,
Thích hơn ở nhà!"

Đã lâu lắm chợt hôm nay trên cánh đồng Dương Nội lại nghe nông dân "nhại thơ" Tố Hữu: "Ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà" (?)

Dương Nội có đồn Mang Cá sao?

Thật hóm khi nhắc đến đồn Mang Cá để chỉ mấy cái lều giữ đất, giữ mồ mả. Người nghe tận tai nhìn tận mắt thì khó mà cười nổi. Chiến tranh dẫu chưa phai mờ trong ký ức hàng triệu người, Đất nước dẫu đã im tiếng súng, im tiếng gào rú của bom đạn thì hà cớ gì lại có cái "đồn Mang Cá" ở giữa vùng đất bờ xôi ruộng mật, giữa nơi mồ mả tổ tiên của người nông dân trong cái thành phố Hà Nội vì Hòa bình này?

Quả thật khi nhìn thấy quang cảnh khu ruộng xã Dương Nội la liệt khẩu hiệu màu máu trên nền vải gai tang trắng: "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, Nhân dân Dương Nội thà hy sinh tất cả chứ không chịu mất đất không chịu thất nghiệp đói nghèo, Quyết tử giữ đất cho con cháu sau này, Đốt chết quân cướp đất...", khắp nơi la liệt bùi nhùi, chai xăng...để tự vệ thì mới thấy bà con ví cái lều canh giữ mồ mả là "đồn Mang Cá" ngày Huế đổ máu năm xưa không có gì quá.


Ven đường, bài vị hương án và hình nhân thế mạng lặng câm bên bờ ruộng nhưng là thông điệp quá rõ ràng về sự thất vọng vô bờ bến khi công lý đã chết và người nông dân phải viện đến cả cõi âm để giữ đất trước các chủ dự án tham lam được bảo kê bởi chính quyền địa phương.


Các tấm vải màu tang trắng viết bằng sơn ngầu đỏ, các tấm vải màu tang vàng: "Giết quân cướp đất" là gì nếu không phải là thể hiện sự thù hận? Chẳng thể cổ vũ cho bạo lực nhưng rõ ràng người nông dân đã bị dồn đến bờ tuyệt vọng và buộc phải chọn giải pháp cuối cùng: Chiến đấu để tồn tại. Nông dân không có ai bảo vệ, luật pháp không phải là thứ để bảo vệ họ.


Nông dân ở đây cũng như Văn Giang, Vụ Bản...vẫn cắm cờ đỏ sao vàng trên đất ruộng, trên các mộ phần như một thứ "lá chắn" mong manh trước những kẻ đang dùng chính cái lá cờ đó để làm "áo giáp" che đậy hành động bức hiếp dân lành. Cả hai bên "chiến tuyến" đều đang dùng "bùa phép" này để giữ thân (người nông dân) và để đàn áp (những kẻ mặc áo của dân xưng danh là "công bộc" của dân)


Chẳng phải chú thích thêm, chỉ cần đọc dòng chữ trên băng rôn là thấy quyết tâm chiến đấu giữ đất của dân Dương Nội.






Đây là cảnh những "người lính" trong đồn "Mang Cá" ăn cơm ngay tại lều giữ đất, giữ mồ mả. Họ đang thay nhau "trực chiến" 24/24 giữa cái giá rét mùa đông.




Người "lính già", cụ Nguyễn Văn Tấn 81 tuổi, tổ Đoàn kết xã Dương Nội đã trải qua mấy cuộc chiến, trải qua mấy chế độ đang ngồi đây cùng bà con chuẩn bị "chống càn".


Vừa giữ đất vừa kêu cứu, dân Dương Nội vẫn tiếp tục kêu cứu mấy năm trời, hàng trăm lần kêu cứu lên các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương.




"Ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm không có súng thì dùng cuốc thuổng gậy gộc" để chiến đấu với quân cướp đất.

Chúng tôi đã bị dồn đến chân tường nên chúng tôi thà hy sinh đến giọt máu cuối cùng để giữ đất, tài sản, giữ mồ mả của nhân dân chúng tôi".

Đó là lời của những người "lính""đồn Mang Cá". Họ vui vẻ chấp nhận đổ máu trong trận cuối cùng này để bảo vệ đất. Họ không còn là tiểu nông ích kỉ "đèn nhà ai nhà nấy rạng" nữa mà họ đã quây quần bên nhau thân ái một lòng không ngại gió rét giữa đồng, không sợ đám cô hồn mặc đồng phục đang rình rập cắn xé họ trong trận cướp ngày sắp tới.

"Ở đồn Mang Cá thích hơn ở nhà".

Mai Xuân Dũng
Theo blog Mai Xuân Dũng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad

Pages