Tôi sinh ra và lớn lên ở Vũng Tàu, gia đình tôi cũng thuộc loại khá giả để lo cho tôi được ăn học tử tế. Kể từ hồi còn học cấp 2, tôi đã được rất nhiều bạn nữ trong lớp để ý tới. Có lẽ vì tôi năng nổ, nhiệt tình và khiếu gây cười cho người khác…
Năm cấp 3, tôi được ba đưa lên thành phố học ở một trường chuyên có tiếng. Vì năng lực học của tôi tốt và cũng mong mỏi con trai đỗ Đại học Y dược nên bố mẹ đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho tôi học tập.
Để không phụ sự hy sinh và mong mỏi của gia đình, tôi đã không làm cho mọi người phải thất vọng về bản thân mình. Suốt ba năm cấp 3, tôi luôn đạt nhiều thành tích cao trong học tập và là một trong những tấm gương sáng trong các phong trào của trường, lớp. Cũng vì thế nên có rất nhiều các bạn nữ trong trường để ý và bày tỏ tình cảm với tôi. Nhưng vì không dám tin vào những tình cảm chưa “chín muồi” của họ nên tôi luôn tìm cách chối từ để dành thời gian cho việc học.
Sau đó, tôi thi đậu vào Đại học Y thành phố với điểm số khá cao. Cuộc sống sinh viên của tôi bắt đầu cũng chẳng khác gì mấy so với thời gian tôi học cấp ba. Tôi tự động viên bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, để xứng đáng với nguyện vọng của gia đình, bố mẹ. Tôi cũng không nghĩ đến chuyện yêu sớm… nhưng cho đến khi gặp em thì mọi ý nghĩ đó trong tôi cũng dần tan biến hết.
Em học khác khoa với tôi. Em không đẹp nhưng lại rất dễ thương với đôi má lúm đồng tiền chúm chím khi cười. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thầm thương nhớ em!
Biết em hay lên thư viện học bài, tôi cũng chăm chỉ lên thư viện hơn để mong muốn sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ, trò chuyện với em. Và gần một tháng làm quen thì em chấp nhận làm bạn gái tôi. Từ đó, cuộc sống của tôi có rất nhiều đổi thay mà từ trước đến nay, tôi chưa thể nào lường trước được.
Tình yêu của chúng tôi cứ êm đềm như thế trong suốt 4 năm đại học. Trong 4 năm qua, hai đứa luôn ở bên cạnh nhau, động viên nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống… và cả tôi và em đều rất hài lòng về tình yêu trong sáng hai đứa dành cho nhau. Thế nhưng, sau khi cả hai tốt nghiệp đại học và có công việc riêng thì cũng là lúc xảy ra biến cố…
Một năm sau khi đi làm, tôi cảm thấy em có rất nhiều sự thay đổi mà trong khoảng thời gian yêu nhau, tôi không hề hay biết. Đầu tiên là dự định về tương lai hai đứa, đó khi tôi muốn về gặp gia đình để hỏi cưới em thì em không nói gì. Điều đó khiến tôi khá ngạc nhiên nhưng tôi lại tự an ủi mình: Có lẽ do em muốn tập trung cho công việc tốt hơn rồi mới tính đến chuyện cưới xin nên tôi không hỏi nữa.
Sau đó, tôi hỏi em điều gì thì câu đầu tiên em trả lời cũng khiến tôi hết sức bất ngờ: “Em cần tiền, rất nhiều tiền”; “Em muốn có một địa vị cao trong xã hội”. Tôi cũng hỏi em: “Chúng mình cứ cố gắng làm việc thật tốt thì sẽ có được điều đó thôi”… nhưng em vẫn không trả lời.
Sau này, những lúc đi chơi với nhau, em không còn cảm thấy vui vẻ như trước nữa… cứ mới đặt chân đến nơi hẹn hò là em đã giục tôi về. Dần dần như thế, tôi cũng chán chường và em cũng mệt mỏi… Cho đến một ngày thì em đòi chia tay tôi, tệ hơn là em không hề đưa ra bất cứ lý do nào?
Đêm hôm đó, tôi đã tự dặn vặt bản thân mình rằng: “Tại mình chưa thật sự quan tâm, yêu thương em nhiều nên em mới quyết định như vậy?”. Và hôm sau, tôi đã vội vã đến gặp em để giải thích và mong muốn được hàn gắn lại mối quan hệ.
Vừa đến phòng em, tôi đã sửng sốt khi nhìn thấy em đang ở trong vòng tay người con trai khác, hai người ôm hôn nhau thắm thiết. Tôi đã đứng như trời trồng khi chứng kiến cảnh đau xót đó… Chẳng thể nói được điều gì, tôi tự an ủi mình phải thật bình tĩnh đối mặt với tất cả…
Hôm sau, tôi đã hẹn em ra ngoài quán cà phê – nơi hẹn hò thường xuyên của hai đứa ở đó. Tôi đã từng tặng em một chiếc vòng đá phát quang trong ngày sinh nhật của em, khiến em rất thích và vui lắm. Rồi những cái nắm tay, những nụ hôn nồng cháy… Thế nhưng, khi vừa mới gặp tôi thì em đã tỏ thái độ không vui và nói: “Có chuyện gì mà anh lại hẹn em ra đây? Em chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện này vì em rất bận”. Khi nghe những lời nói lạnh lùng đó từ em, tôi tự hỏi rằng, liệu đây có phải là người con gái tôi đã từng yêu hay không?
Sau một hồi vòng vo, cuối cùng, tôi cũng biết lý do thật sự mà em đã giấu tôi bao lâu nay: “Em không muốn hai đứa tiếp tục quen nhau nữa. Anh không có khả năng cho em những thứ em muốn. Em cần nhiều tiền, em muốn lấy chồng thật giàu sang, có một chức vị cao trong xã hội. Em biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm… nhưng em thấy nếu mình đến với anh thì em sẽ không có tương lai. Hơn nữa, giám đốc trong công ty dược của em đã ngỏ lời yêu em… và em cũng đã trao những gì quý giá nhất của con gái cho anh ấy. Em xin lỗi vì đã đối xử như vậy với anh nhưng em nghĩ, khi làm vợ giám đốc thì cuộc sống của em sẽ tốt hơn! Khi em trao cho anh ấy tất cả, anh ấy bảo sẽ cưới em và cho em một vị trí như em mong muốn. Em không quan trọng chuyện còn hay mất trinh, miễn sao, em cảm thấy lương tâm nhẹ nhõm là được. Và em cũng nghĩ rằng, đó chỉ là cuộc trao đổi về vật chất thôi. Mong anh đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của em. Hãy quên em và yêu một cô gái nào đó tốt hơn. Em xin lỗi…”.
Khi nói ra những lời đó, em đã khóc rất nhiều… còn tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt thành thật của em.
Cuối cùng, em cũng đi theo tiếng gọi của lòng em… Em đi rồi, đầu óc tôi quay cuồng không biết phải làm gì nữa. Đêm đó, tôi đắm chìm trong men rượu, tôi đã khóc vì mối tình đầu suốt năm năm qua, khóc vì sự ra đi của người con gái tôi yêu thương nhất. Tôi trách bản thân mình tại sao lại không có được những thứ đó để dành cho em?
Dù yêu em, mong mỏi được gặp em… nhưng vì tôn trọng quyết định của em, tôn trọng tình yêu mới của hai người nên tôi dặn lòng mình phải học cách quên em. Nhưng càng cố quên em bao nhiêu thì tôi lại càng đau khổ và nhớ em nhiều hơn…
Rồi một lần, tôi vô tình gặp em ở cạnh công ty tôi. Nhìn em giờ đây sao tiều tụy và đáng thương đến thế? Tôi cố gắng tỏ ra như một người bạn bình thường để hỏi han về em, về cuộc sống và tình yêu mới… Nhưng khi tôi nhắc đến người đàn ông đó, em đã khóc rất nhiều. Em nói rằng: “Anh ta đã có vị hôn thê đang đi học ở nước ngoài. Cô ấy sắp về nước và hai người đang chuẩn bị làm đám cưới”. Nghe em nói đến đây, tôi đã hiểu được vì sao em của tôi lại tiều tụy như thế?
Em mất trắng và không có được bất cứ điều gì. Giờ em đã chuyển công ty và bắt đầu lại cuộc sống mới. Còn tôi, khi biết tất cả những điều đó, tôi lại càng thấy thương em hơn. Tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, vẫn mong mỏi em quay về bên tôi như ngày xưa… nhưng để nói ra những điều đó, tôi thấy nó quả thật rất khó khăn!
Giá như trước đây, em hiểu tôi yêu em đến nhường nào thì chắc em đã không phản bội tôi như vậy? Còn giờ đây, sâu trong đáy lòng, tôi vẫn hy vọng em sẽ quay trở lại với tôi như ngày xưa ấy.
Theo Khám phá
Post Top Ad
Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013
Tags
# Đời Sống-Xã Hội
Share This
About
VANEWS TEMP
Đời Sống-Xã Hội
Labels:
Đời Sống-Xã Hội
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Post Bottom Ad
Author Details
VANEWS - Việt Mỹ News - Trang Thông Tin Đa Chiều. Tất cả bài đăng tải trên thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả có thể gây ra những tranh luận đa chiều và trái chiều VANEWS - Việt Mỹ News mong nhận được ý kiến phản hồi và phản biện của độc giả
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét