Hình ảnh trong phim Bụi đời Chợ Lớn của Charlie Nguyễn |
Đọc báo thì biết rằng để chăn dắt nền điện ảnh hẳn là vị thành niên của nước nhà, chín vị trong Hội đồng này [1] thường có những lí do rất phong phú. Cái này cần cắt vì “tình hình xã hội chưa cho phép”, vì “nhạy cảm”, vì “quá nóng”, vì “không có được ý nghĩa nhân văn cần thiết”, “không phù hợp với văn hóa Á đông”; cái kia cần loại trừ vì “có nội dung thiếu logic” hay “chất lượng kém”. Đặc biệt gây ấn tượng với tôi là lí do cấm một bộ phim vì “không phù hợp với giới trẻ khi cho một nhân vật trong phim giết chết 6 người bạn cùng lớp”. (Chỉ giết 5 bạn và tha cho một bạn thì có “tính nhân văn” hơn không nhỉ?). Đặc sắc hơn nữa là quyết định cắt cảnh một người đàn bà bị đánh ghen, bị lột quần áo đứng giữa chợ, với lí do “diễn viên già, xấu quá, đưa cảnh đó lên làm gì”. (Ôi, tôi không muốn hình dung họ sẽ làm gì với bộ ngực của Maria Antonietta Beluzzi trong Amarcord!)
Diễn viên Maria Antonietta Beluzzi trong phim Amarcord của Federico Fellini |
Những tác phẩm xa rời hiện thực như Bụi đời Chợ Lớn tất nhiên khó được duyệt, nhưng một bộ phim về Vụ án Tiên Lãng, không cần một hư cấu nào, nguyên vẹn như đã xảy ra, hẳn phải được các nhà lãnh đạo điện ảnh Việt Nam nồng nhiệt hoan nghênh và nóng lòng chờ đợi. Có thể họ sắp phát động một cuộc thi kịch bản điện ảnh về sự kiện đó. Nếu bạn định tham gia, tôi xin gợi ý vài cái tên: Hải Phòng hoa cải đỏ (văn vẻ), Tiên Lãng không tin vào những giọt nước mắt (Tây Liên Xô), Đầm tôm nổi giận (Mạc Ngôn), hay đơn giản là Vươn vào tù.
© Phạm Thị Hoài
[1] Gồm: Bùi Đình Hạc (nguyên Cục trưởng Cục Điện ảnh), chủ tịch; Nguyễn Thị Hồng Ngát (nguyên Cục phó Cục Điện ảnh), phó chủ tịch và các thành viên: Nguyễn Hữu Thức (Vụ trưởng Vụ Văn hóa – Văn nghệ, Ban Tuyên giáo Trung ương); Lý Phương Dung (Trưởng phòng Nghệ thuật Cục Điện ảnh); Nguyễn Danh Dương (Giám đốc Trung tâm Chiếu phim Quốc gia); Vũ Xuân Hưng, Trịnh Thanh Nhã, Phạm Thanh Hà và Đinh Ngọc Mai.
Theo blog pro&contra
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét