Mùa hè, cảm giác thật là khó chịu khi phải ra ngoài đường, ánh nắng chói chang cứ hắt vào mặt, khói xe bụi cứ nhiên tục bắn xả làm đôi mũi như cay lại, đã thế lại còn tắc đường… Hà Nội trông rất lộm nhộm, thế nhưng chả hiểu sao người ta cứ treo đầy băng rôn, áp phích màu đỏ, cái màu đỏ lòe loẹt giữa cái nắng đầu hè thật là phản cảm. Tôi ước người ta thay cái màu đó bằng màu xanh của lá cây, nước biển hoặc da trời có phải tốt hơn không, có lẽ vì thế biết đâu tôi sẽ thích mấy câu khẩu hiệu tuyên truyền của Đảng, mến Bác và yêu luôn Chủ nghĩa cộng sản. Nhưng không, họ không bao giờ trao tôi được cái thỏa ước đó, đơn giản cái tông màu ấy là chủ đạo của lịch sử 80 năm qua, sai hay đúng, khoa học hay phản khoa học không quan trọng bằng việc họ cứ tương lên để làm nền.
Mặt nạ xấu
Ngụp lặn sau một giờ đồng hồ tôi cũng về đến nhà, có cảm giác như tôi vừa về đích, thật là sảng khoái. Bật một lon Coca, nằm xoài ra và xem chương trình thời sự, vốn là thói quen của tôi gần chục năm về trước, cái thời mà tôi vẫn là một cậu học sinh biết phấn chấn khi nước tòa tháp đôi WTC bị khủng bố, rất tức giận khi Mỹ xâm lược Iraq,…
Ảnh minh họa |
Rồi tôi buồn cười, buồn cười cho một đám người. Một đám người sống không có lý tưởng, cũng chẳng biết Chủ nghĩa cộng sản là cái chi chi, nhưng họ cứ mở miệng ra là xã hội chủ nghĩa phải thế này, phải thế kia… Họ nói như đó là chân lý, như họ yêu nó lắm, trong khi chính bản thân họ lại cho con cái đi du học ở các địa ngục tư bản chủ nghĩa, tìm mọi cách để ve vãn những đồng tiền đô la thối nát, mặc dù họ suốt ngày công kích nó. Đúng là cái đồ… đeo mặt nạ xấu xa! Cô hàng xóm đang nguyền rủa người chồng đê tiện của mình làm phá tan cái sự yên bình của khu xóm nơi tôi đang ở.
Một chương trình nhàm chán đã kết thúc, thật vui mừng khi người dẫn chương trình đưa tôi đến tiết mục hai tiếng đồng hồ sống trong âm nhạc, những bài hát về Hồ Chí Minh, tất nhiên tôi thích nó. Ở đó đưa tôi về với âm hưởng dân ca xứ Nghệ mà mình đã sinh ra, những câu hò Huế mộc mạc mà tôi đã ghé qua và yêu lấy nó, hay bài hát nặng chất điệu Nam Bộ mà tôi đã từng ngửi thấy qua đất trời miền Tây mưa nắng… Anh quê vậy!!! Tiếng vọng của đứa em gái đang nhíu môi. A, thì ra nàng đang ghen tỵ với mình, nàng đang dè bỉu sở thích của mình, nàng yêu Super Junior. Nàng nói vậy để nàng chứng tỏ cho thế giới thấy, đừng ai động đến thần tượng SJ của nàng, dù có mang bác Hồ, cái tên mà nàng gọi một cách tôn kính ra đi nữa. Mình chợt nghĩ, nếu như để đanh sập thần tượng Kim Il Sung để làm đổ Bắc Triều Tiên thì Hàn Quốc phải mất công làm gì cho lắm, khi mà chính trên đất nước họ đang có những chảng trai hấp dẫn thế này.
Và những suy nghĩ không đâu
Người ta vẽ ra một chương trình mười mấy chữ dài ngoằng ngoặc “Học tập làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” là để chuộc sự nhàm chán lên dân chúng, để các quan chức có thể độc thoại hàng giờ đồng hồ cho các đồng chí của mình nghe, trong khi những người vợ, những đứa con của họ xắn tay xây biệt thự, mở rộng kinh doanh tư nhân, tằng cường quản lý nhà nước bằng những quyết định lấp ló hình ảnh cụ Hồ trên nền polymer xanh xanh đỏ đỏ.
Rồi tôi chìm trong suy tưởng về những cái không đâu, tôi thử hỏi, cái gì đẻ ra chế độ này? Đó là Hồ Chí Minh, đúng, đó là Chủ nghĩa cộng sản, cũng đúng. Vậy Hồ Chí Minh là ai, đó chả phải là kết quả tất yếu của một dân tộc chọn bạo lực cách mạng làm phương pháp đấu tranh dành độc lập, của sự thiếu kiên nhẫn với tư tưởng Phan Chu Trinh của một cộng đồng đang chìm trong áp bức và bóc lột của thực dân phong kiến. Vậy Chủ nghĩa cộng sản là cái gì, đó chẳng phải là kết quả của tình cảm chán ghét thân phận nô lệ mà nhân dân ta bị đọa đày, đó chả phải là sự thăng hoa và hoài bão của một dân tộc yếu kém về tri thức nên mới tin vào thế giới đại đồng và sự công bằng ngu xuẩn.
Nhưng thôi, tôi không có thói quen sục sạo lịch sử, vốn đã chẳng minh bạch gì khi mà các tài liệu chưa được giải mã, còn các nhà sử học vẫn bị ớm ờ bởi quyền lực roi gậy. Tôi chỉ quan tâm đến thực tại hôm nay, mà sẽ là lịch sử ngay mai. Cái gì duy trì chế độ hôm nay? Chủ nghĩa cộng sản, không! Hồ Chí Minh, không! Xin thưa chế độ Việt Nam mà chúng ta đang thụ hưởng được duy trì bằng ba nền móng vững chắc:
- Sự hài hòa lợi ích cầm quyền. Đó là những thỏa ước về quan điểm sống, làm giàu, thành công, hạnh phúc… Trong chính quyền chia sẻ quan điểm quyền lực thông qua mệnh lệnh, phát triển không dựa vào chiến lược lâu dài mà phụ thuộc và cán cân thu chi của mỗi cá nhân hình thành nên Chủ nghĩa tư bản thân hữu, ở đây không chỉ giới hạn trong gia đình chính trị mà còn được hiểu là các mối quan hệ sinh lợi cho họ.
- Hệ thống công an trị. Nhà nước pháp quyền bị đánh gục, thay vào đó là sự bưng bít thông tin và gieo nỗi sợ hãi cho dân chúng đến quyền lực số một này của thể chế. Hệ thống quyền lực này đặc biệt nguy hiểm không những đánh sập chí khí của dân chúng mà còn thúc đẩy Chủ nghĩa bình yên vô sự, vốn là sự lãnh cảm của quần chúng với quyền lực chính trị, họ vẫn coi đó là việc của thiên hạ không phải phận của chúng mình.
- Văn hóa công dân. Hay nói rõ ra là trách nhiệm, tinh thần của mỗi cá nhân đối với cộng đồng chưa được gây dựng và tạo ra mối liên kết. Chưa được gây dựng vì sự truyền bá và giáo dục của chúng ta không được quan tâm đúng mức, cũng như mỗi bản thân chúng ta chưa thực hành công việc này. Trong khi các mối liên kết bị bẻ gãy vì quyền lực độc tài và đấu tranh một cách mơ hồ.
Có nên cởi truồng đứng trước người yêu?
Thằng bạn tôi hỏi một câu vô duyên vậy khi đôi mắt tôi đang lim dim chìm trong suy tưởng, tôi không định trả lời câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Bởi tôi cũng chắng biết chắc được nude sẽ hấp dẫn hơn hay không, nhưng tôi nghĩ dù sao thì cũng có tác dụng kích thích và sẽ dễ dàng khi lên giường hơn. Nên tôi gật đầu, như bày tỏ sự đồng tình. Tôi lại dán mắt vào cái màn hình tivi, tội nghiệp, tôi đã ‘đốt’ hơn 4h đồng hồ mà không thu được kiến thức hay tình cảm gì, cuộc vận động của đảng và nhà nước xem ra kém hiệu quả, nên cách chức người nào đứng ra chủ trì cái vụ này, tôi nghĩ vậy. Tôi cố nán lại hết chương trình bản tin cuối ngày trước khi kịp nghĩ ra mình đã tốn tiền một ly trà đá, để phí mất một buổi tối khi tìm lại thói quen xưa kia. Cứ tưởng người ta không phổ biến lại bài phát biểu nhàm chán của ngài có cái tên rất nặng, trong lúc vắn tin thoáng qua đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, nếu như ông ta cởi truồng đứng trước đám đông mà vận động quần chúng thì sao nhỉ?
Một phụ nữ dự cuộc họp nom trông quen hiện qua trên màn hình, đang che tay nói thì thầm với vị đại biểu bên cạnh, miệng lầm bẩm như nghe được câu hỏi hí hỏm của tôi. Bị teo rồi, có cởi ra cũng chả ai nứng lên được! Dù là rất thoảng thôi, nhưng nếu có cái máy ghi âm, tôi nghĩ mình đoán chuẩn.
Rồi tôi bỗng chĩa miệng sang thằng bạn:
- Ê ku, mày hãy xem một bộ film rồi hẵng cởi.
- Film gì? Nó tròn mắt ngơ ngác.
Tôi không đáp lại, phần vì tôi sợ phát tán văn hóa phẩm trái với luật của đảng ta, phần vì để nó tự tìm đúng cái nó thích chắc sẽ tốt hơn.
26/5/2012
Hy Văn
Theo Dân Luận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét